Thứ Tư, 6 tháng 6, 2012

Happy 26th birthday to HyunJoong~



Leader-ssi, chúc oppa sinh nhật vui vẻ nhé, mãi mãi là chỗ dựa vững chắc cho Jung Minnie nhé Leader ssi :)

Thứ Sáu, 11 tháng 5, 2012


I can't stop thinking about Hyunmin when I see them in magazine on the same day
And when I see that sentence, I made this immediately ^^ !
Can't help thinking about them    

Thứ Ba, 1 tháng 5, 2012

 [oneshot] Bờ sông vàng và cánh đồng lông vũ -SS501 Hyunmin

*Tittle: Bờ sông vàng và cánh đồng lông vũ

Author: Ryokugyokuseki


Pairing: Kim Hyun Joong & Park Jung Min


Summary: Đôi khi, bạn cần phải chạy đua với người mình yêu


Category: Romance,
SA

Status: completed


Rating: 11


Disclaimer: Họ không thuộc về tôi


Note: Mừng ngày 501.






Lòng sông lấp lánh một màu bàng bạc dưới ánh nắng cuối chiều tháng 4. Những cây hoa anh đào đã vươn những búp hồng xinh trên nền trời trong xanh phủ những đám mây trôi nhè nhẹ. Năm nay hoa anh đào nở sớm. Những đóa hoa màu hồng trải dọc bên bờ sông. Một cơn gió nhẹ thổi qua, đưa những cánh hoa mỏng manh bay lên cao và thả rơi trên mặt sông rộng lớn. Một cánh hoa đậu lên mái tóc vàng nâu. Anh khẽ cười khi đưa tay cầm lấy cánh hoa đi lạc. Tựa người vào thành cầu, anh yên lặng ngắm nhìn và chiêm ngưỡng cảnh vật nơi đây. Đã lâu rồi anh không quay lại nơi này. Cảnh vật vẫn vậy nhưng người thì đã khác chưa?

Ngày trước, khi cùng cả nhóm đến Nhật, anh đều đến nơi này mỗi khi cảm thấy buồn phiền. Những lúc đó anh cũng chỉ yên lặng đứng trên cây cầu nhỏ ít người qua lại này, ngắm cảnh vật bên dòng sông hiền hòa chảy mãi về phía xa. Anh lại khẽ tự cười một mình khi nghĩ đến lúc còn hoạt động chung với nhóm. Đôi khi có những bất đồng, có khi giận dỗi rồi lại làm hòa, có lúc buồn lúc vui, nhưng tất cả đều là minh chứng rằng anh và họ đang ở bên cạnh nhau. Anh đã từng nhiều lần im lặng giấu đi những giọt nước mắt khi nghĩ về quyết định tách nhóm solo. Anh hiểu là anh chẳng thể làm gì để thay đổi quyết định của từng người. Anh không thể quay đầu lại, anh phải bước tiếp về phía trước.

Vì quyết định đó mà anh đã nhất quyết rời bỏ một người. Cắt đứt hoàn toàn mọi liên lạc.


Anh đã từng tự nhủ sẽ tiến lên mà không cần có người ấy. Anh sẽ chứng minh cho người ấy rằng với quyết định đó, anh có thể thành công bằng bằng tất cả sức mạnh và tài năng mà anh có.


Với đôi chân của mình, anh sẽ chạy về phía trước thật nhanh, thật nhanh để khi quay lại, anh sẽ không thể nhìn thấy người ấy. Anh phải chạy thật xa khỏi người ấy vì nếu vẫn còn nhìn thấy người ấy, anh sẽ lại không thể quay đi. Bởi anh biết rằng ngay cả khi anh lạnh nhạt và thờ ơ người ấy vẫn đang luôn dõi nhìn theo anh.



Người ấy sẽ cứ đứng yên, im lặng nhìn anh rời xa khỏi người ấy như cây cầu chỉ đứng một chỗ lặng nhìn con sông đi qua và chảy mãi.


Anh đã quá hiểu con người ấy.


Anh sẽ không bao giờ thừa nhận rằng người ấy là một người đặc biệt với anh.


Dù cho đến tận bây giờ, anh vẫn không tìm ra cách để chối bỏ sự thật đó.


Anh nhắm mắt lại. Tiếng gió thổi bên tai cùng tiếng rung lên khe khẽ của những tán cây anh đào. Hoàng hôn buông mình trên con sông. Thứ ánh sáng vàng cam của buổi chiều tà khiến anh chìm đắm trong hồi ức của quá khứ. Một giọt nước mắt khẽ rơi…


Một đôi tay vòng qua, ôm chặt lấy vai anh

- Buông tôi ra – Anh vội phủi nhanh những giọt nước mắt.

-….Không!

-Yah, tôi bảo anh buông ra, chúng ta đang cãi nhau, tôi biết anh 4D chứ không phải mất trí nhớ nhé. - Anh cố vùng khỏi cánh tay mạnh mẽ.

-….Không!

- Yah! Anh không còn biết từ nào ngoài từ không hả?

- Có.

- Thế thì nói đi !

- Jung Minnie.

- Cái gì? – Cậu bực bội nói to

- Đừng giận nữa. Về thôi.

- ….

Im lặng một lúc lâu, người ấy tiếp lời

- Jung Minnie….Tôi…

- Tôi làm sao ? - Anh xoay người lại liếc nhìn người ấy.

Ngay lập tức người ấy hôn lên môi anh. Mạnh mẽ và đầy chiếm hữu. Anh cố chống cự, lấy tay đẩy người ấy nhưng người ấy đã nhanh chóng giữ chặt lấy tay anh. Anh dần xuôi theo nụ hôn ngọt ngào và mãnh liệt. Cả người anh phải tựa vào thành cầu để đứng vững trong sự ngây ngất đã 1 tháng trời không được nếm lại. Khi người ấy buông anh ra, anh gần như lả đi vì thiếu khí. Ôm chặt lấy anh, người ấy thì thầm:

- Về thôi Jung Minnie. Chúng ta đừng cãi nhau nữa nhé.

- ...Uhm...Anh ôm lấy người ấy trong vòng tay của mình.


Anh vừa cười vừa đưa tay gạt nước mắt. Giờ thì chẳng có ai ở đây để ôm anh, để trao cho anh sự ấm áp, giúp anh thoát khỏi nỗi cô đơn, trống vắng. Người ấy giờ đã trở nên quá xa vời rồi...

Một đôi tay vòng qua, đột ngột siết chặt lấy vai anh.


Anh đứng yên trong sự ngỡ ngàng.


- Jung Minnie. Giọng nói trầm ấm thân thương vang lên bên tai.


Khẽ quay người lại anh không dám tin vào mắt mình. Anh chắc là đang mơ. Một giấc mơ thật đẹp khi người ấy xuất hiện.


- Xem em kìa, chẳng thay đổi chút nào. - Người ấy mỉm cười, đưa tay lau đi gương mặt đẫm nước của anh.


- Sao...sao anh lại ở đây. - Anh mở to đôi mắt nhìn người ấy. Niềm hạnh phúc lẫn trong sự ngạc nhiên.

- Uh. Tôi đến vì công việc.

-Ah....Đúng vậy nhỉ.

Anh quên mất giờ người ấy đã trở nên quá nổi tiếng.

- Công việc của ngôi sao Châu Á chắc hẳn là rất bận rộn ? Anh nở nụ cười cố hữu.

- Em vẫn còn giận tôi sao? Người ấy nhìn anh.

Anh quay mặt đi. Anh ghét đôi mắt ấy, nó như thể đang hút anh vào đôi đồng tử đen nhánh, dịu dàng lục sâu vào tâm trí anh, khuấy động lên mọi cảm xúc anh vốn đã chôn chặt tận đáy lòng.


- Không....Tôi không giận ai cả. - Anh đáp trong khi quay lưng lại với người ấy.

Người ấy không nói gì. Anh bỗng cảm thấy nặng một bên vai.

Người ấy đang ôm lấy anh. Đầu gục lên vai anh.

- Tại sao em không liên lạc với tôi? Sao em không nói gì mà chỉ chịu đựng một mình như thế? Tôi ghét em.


- Cái gì...?- Anh nghĩ mình đang nghe nhầm.

- Tôi ghét em bắt tôi phải chờ đợi cuộc gọi từ em. Ghét em khi em chẳng hể biết tôi đã dõi theo em đến thế nào. Ghét em khi em không để cho tôi gặp em mà chỉ có thể nhìn em qua truyền hình. Tôi ghét em khi em chẳng hề đoái hoài tới những gì tôi cố tình làm để khiến em phải ghen tức. Ghét em khi em giấu những giọt nước mắt và nỗi buồn vào trong. Ghét em khi em cứ luôn tươi cười để tôi không hề biết rằng em đã phải chịu đựng nhiều thế nào....


- Ghét thế thì anh đến tìm tôi làm gì...Mau buông tôi ra. - Mắt anh đã ngân ngấn nước.


- Uh, ghét em nhiều đến thế mà sao tôi vẫn không thể gạt hình ảnh của em ra khỏi trái tim tôi? Ghét em nhiều thế mà sao tôi vẫn không khỏi đau lòng khi nhìn thấy em? Ghét em mà khi vừa nghe tin của em đã đột ngột rời Seoul để đến Nhật Bản tìm em. Tôi ghét em nhiều vậy đấy. Em có hiểu không hả Jung Minnie? – Người ấy siết chặt anh trong vòng tay.

Nước mắt đã chảy dài trên má anh. Người ấy xoay người anh lại, bắt anh phải đối mặt với người ấy. Dịu dàng, người ấy hôn lên trán, lên mí mắt và đôi môi anh. Sự ấm áp từ người ấy dần xóa tan đi nỗi buồn và cô đơn trong anh. Anh đưa tay kéo chiếc mũ của người ấy xuống. Mái tóc vàng bị thổi tung bay lòa xòa trong cơn gió xuân. Luồn tay vào mái tóc quen thuộc, anh ấn mình vào làn môi người ấy, nụ hôn mang vị mằn mặn của nước mắt, vị ngọt ngào của hạnh phúc và sự ấm áp của tình yêu....

** Vũ Điền **

- Anh cần phải đi cắt tóc đi, dài quá rồi, toàn chọc vào mặt em, khó chịu lắm.

Anh phồng má lên với người ấy. Người ấy chỉ phì cười ôm siết lấy anh.

- Em không chê tôi là không chịu được hả?

- Em chỉ nhắc nhở anh thôi...Nghe hay không tùy anh á. - Anh bĩu môi.

- Uh khi nào về tới nơi tôi sẽ cắt. Lâu rồi mới được nghe em mắng đấy. Nhớ thật.

- Anh nhớ gì không nhớ chỉ nhớ bị em mắng thôi hả?

- Uhm...Nhưng mà sắp lại không được nghe nữa rồi.

- Anh chỉ về Hàn thôi mà. Khi nào em về nước thì đến gặp em, em mắng anh cả ngày cho khỏi nhớ.

Người ấy quay lại nhìn anh

- Em nói thật hả?

- Uhm... Anh vờ quay sang chỗ khác, không để người ấy thấy đôi má hồng lên một cách bất thường.

-Ừ. Nhất định sẽ đến gặp em. Người ấy cười toe toét và khẽ siết chặt lấy tay anh.

“ Chuyến bay HM606403 đến Hàn Quốc sắp khởi hành. Xin mời quý hành khách đến cửa số 501 để làm thủ tục. Xin nhắc lại, chuyến bay số HM606403....”

- Jung Minnie.
- Hửm.
- Tôi đi nhé.
- Uhm.
- Tạm biệt. - Người ấy định nói gì nhưng rồi chỉ đưa tay lên chào anh và xoay người bước đi.
- Babo. - Anh với người níu lấy cánh tay người ấy.

Một nụ hôn phớt trên môi. Người ấy nhìn anh với đôi mắt tràn ngập hạnh phúc. Đó chắc chắn sẽ mãi là giây phút cả anh và người ấy không bao giờ quên...

** Kim Phố ***


- Jung Minnie, em đang làm gì vậy?

- Anh muốn chết à? Em đang ngủ. Vừa mới chia tay nhau, anh gọi làm gì thế? Đang ở đâu vậy?
Anh ngáp dài trả lời bằng giọng ngái ngủ.

- Ừ, tôi vừa xuống sân bay.

- Sao tự nhiên lại gọi điện? Anh chán sống rồi à? Biết ở đây đang là buổi đêm không hả?

- Hahaha. Uhm...

- Cười cái gì. Mau về nhà đi, để yên cho em ngủ chứ. Thế nhá. Tút...tút...tút

Người ấy mỉm cười cúp máy. Ở bên ngoài, mọi người đang xôn xao chờ đón sự xuất hiện của người ấy từ trong sân bay.

Những ngày tiếp theo đó là những ngày các fan phải trầm trồ khen ngợi vẻ đẹp trẻ trung và khỏe khoắn của người ấy sau suốt khoảng thời gian của bộ mặt mệt mỏi trong những ngày trước đó không lâu. Tất nhiên là với mái tóc đã được cắt ngắn đi.

Không ai trong số họ biết được người ấy đến Nhật Bản từ bao giờ và không ai hiểu được vì sao khi trở về, người ấy đã trở nên hạnh phúc đến thế.


xx.04.2012

Thứ Sáu, 13 tháng 4, 2012